VẮNG MẶT VÀ HIỆN DIỆN
“Rồi Ngài liền giục môn đồ vào thuyền, qua bờ bên kia trước mình, hướng đến thành Bết-sai-đa, trong khi Ngài cho dân chúng về. Ngài lìa khỏi chúng rồi, thì lên núi mà cầu nguyện. Đến tối, chiếc thuyền đương ở giữa biển, còn Ngài thì ở một mình trên đất. Ngài thấy môn đồ chèo khó nhọc lắm, vì gió ngược. Lối canh tư đêm ấy, Ngài đi bộ trên biển mà đến cùng môn đồ; và muốn đi trước. Môn đồ thấy Ngài đi bộ trên mặt biển, ngờ là ma, nên la lên; vì ai nấy đều thấy Ngài và sợ hoảng. Nhưng Ngài liền nói chuyện với môn đồ và phán rằng: Hãy yên lòng, ta đây, đừng sợ chi.” (Mác 6:45-50)
Thật, đó là một ngày dài vất vả giảng dạy và thực hiện các phép lạ. Đã lâu rồi Chúa Giê-xu mới được nghỉ ngơi. Nhưng thay vì bước lên thuyền cùng với các môn đồ thì Chúa Giê-xu đã ở lại, lên núi mà cầu nguyện. Ngài giục các môn đồ đi trước mình, băng qua Biển Ga-li-lê.
Tôi không biết các môn đồ sẽ nghĩ gì. Liệu Ngài có định đi bộ quanh biển để gặp họ sau đó không? Có thể đó sẽ là một chuyến đi rất dài. Hay có thể Ngài muốn lên một chiếc thuyền khác? Việc này chắc khó xảy ra vì màn đêm đang buông xuống.
Tuy nhiên, các môn đồ đã làm theo điều Chúa Giê-xu phán bảo. Họ bước xuống thuyền và nhổ neo, để lại Chúa Giê-xu một mình. Rồi Chúa Giê-xu lên núi mà cầu nguyện.
Tôi tự hỏi liệu khi sóng gió nổi lên, họ có cảm thấy hối tiếc khi rời bỏ Chúa Giê-xu không. Họ không thể chèo nhanh vì có gió ngược và sóng biển. Nhiều giờ trôi qua, họ bắt đầu hoảng sợ và kiệt sức. Tôi chắc rằng vào thời điểm đó, họ nhớ Chúa Giê-xu rất nhiều.
Tôi biết mình cũng sẽ như vậy mỗi khi Chúa sai phái tôi đi đến nơi có vẻ như tương lai thật tăm tối hay khi không thể cảm nhận được sự hiện diện của Chúa vào một thời điểm nào đó trong cuộc đời. Khi đối diện với những thời điểm như thế, chúng ta cần làm những gì nên làm; bất luận đó là việc chăm sóc bệnh nhân ung thư, tiếp tục cuộc sống sau khi ly hôn, hay tìm kiếm một công việc mới. Nhưng những khoảnh khắc đen tối đó sẽ trở nên khó khăn hơn khi chúng ta không thể cảm nhận được sự hiện diện của Chúa Giê-xu. Thậm chí, có thể chúng ta bị cám dỗ và nghĩ rằng Ngài không hề ở cùng chúng ta, rằng Đức Chúa Trời đã quên chúng ta rồi.
Mặc dù các môn đồ không biết việc này nhưng Chúa Giê-xu luôn quan tâm đến họ. Ngài biết họ đang gặp nguy hiểm. Và ở một thời điểm tối tăm nhất, Ngài đi bộ trên biển mà đến cùng các môn đồ. Bóng tối hay khoảng cách không phải là rào cản đối với Ngài. Mặc dù thực thế là như vậy nhưng các môn đồ thực sự chưa bao giờ phải một mình.
Lời hứa này cũng dành cho chúng ta. Chúa Giê-xu phán cùng chúng ta rằng: “Ta không để cho các ngươi mồ côi đâu, Ta sẽ đến cùng các ngươi” (Giăng 14:18). Mặc dù có thể chúng ta cảm thấy bị bỏ rơi, nhưng Đức Chúa Trời lúc nào cũng quan tâm đến chúng ta. Đấng luôn yêu thương chúng ta, Đấng đã trải qua sự chết và phục sinh vì cớ chúng ta sẽ không bao giờ lìa bỏ chúng ta. Ngài luôn dõi theo, thăm viếng và chăm sóc chúng ta. Không gì có thể cản trở quyền năng cũng như tình yêu của Ngài dành cho chúng ta.
* NGƯỜI CẦU NGUYỆN: Chúa ơi, mỗi khi con cảm thấy cô đơn, xin hãy bảo vệ con và thăm viếng con. A-men.
* Câu hỏi suy gẫm:
1. Khi nào bạn cảm thấy cô đơn nhất trong cuộc đời?
2. Hãy kể lại thời điểm mà bạn nhận ra Đức Chúa Trời lúc nào cũng quan tâm bảo vệ bạn chỉ sau khi trải nghiệm đã qua.
* Tác giả: TS. Kari Vo
* Người dịch: Globalinks Team
—
—
Nếu bạn muốn tìm hiểu thêm về tình yêu cứu chuộc của Chúa Giê-xu hoặc cần được tư vấn về niềm tin, đừng ngần ngại tìm đến nhà thờ Tin Lành gần nhất.
Hoặc liên hệ với chúng tôi ngay hôm nay bằng cách để lại bình luận trực tiếp trên bài viết, nhắn tin trên Zalo qua số điện thoại: 0983117411